Chúng ta càng đọc càng thấm thía cách xử thế của người xưa có muôn hình muôn vẻ nhưng có tồn tại được hay không là phải hợp thời, đúng đạo lý. Lòng ham muốn của con người không biết đâu là đủ, giữ được một phần đạo lý tức là bỏ được một phần nhân dục, nhân dục thắng thì làm ác, đạo lý thắng thì làm thiện.
“Người vô dụng có thể bị người khôn khéo bóc lột công sức cho đến khi hơi thở cạn kiệt. Còn người hữu dụng thì sao? Người thấy việc gì cũng làm được, thành ra việc gì cũng ôm lấy, cáng đáng, vong động, vong tưởng, cuối cùng cũng làm con rối cho bọn quyền thế cường hào. Tựu trung, hữu dụng hoặc vô dụng cũng đều bị dùng.
Người đạo đức, theo người xưa là người hiền trí. Trí để không ai lợi dụng mình. Hiền để không ai ghét mình. Chỉ có bậc hiền trí mới tránh được cạm bẫy của người khác”… Đây là một trong những lời khuyên sau mỗi câu chuyện trong cuốn sách này, đây là một trong những cuốn sách rất hay của tác giả Ngô Nguyên Phi muốn truyền đạt cho chúng ta những kinh nghiệm và nghệ thuật sống trong xã hội.